Khi vừa mới được xuất bản tại Việt Nam, tác phẩm “Cây cam ngọt của tôi” của tác giả José Mauro de Vasconcelos đã vô cùng hot. Người người review, người người tìm đọc. Chính hiệu ứng đám đông và sự cảm động, giá trị nhân văn ở tác phẩm cùng việc truyền thông rất tốt của Nhã Nam đã khiến cuốn sách phổ biến rộng rãi và được một lượng lớn độc giả yêu thích.
Nhân vật chính của câu chuyện là cậu bé Zezé người Brazil, được sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Cậu bé Zezé năm tuổi trong câu chuyện cũng hồn nhiên, trong sáng như Anne tóc đỏ, như cô bé Heidi, cũng có phần nghịch ngợm như thằng nhóc Emil. Cậu bé đã khiến tôi phì cười không ít lần. Vốn bản tính hiếu động của một đứa trẻ, cậu đã gây nên nhiều rắc rối. Dù hay gây ra rắc rối nhưng Zezé là một em bé theo tôi là rất đáng yêu với bản tính nhạy cảm, trái tim luôn khao khát được yêu thương. Cuộc sống thường nhật, những trò nghịch ngợm đó của cậu được diễn tả bằng thứ ngôn ngữ giàu chất thơ và thấm đượm tình yêu thương, cảm thông của tác giả khiến ta khó dứt ra khỏi mạch truyện.
Đây không phải là một tác phẩm thiếu nhi dài hơi với dung lượng lớn nhưng cảm xúc nó đem lại cho độc giả lại khá mãnh liệt. Quá nhiều cảm xúc hòa lẫn trong tâm trí tôi sau khi đọc xong quyển sách này. Đặc biệt, tôi vô cùng xúc động trước những hành động bộc lộ tình thương, sự quan tâm của Zezé dành cho người khác. Em hái trộm hoa để tặng cô giáo vì em nhận ra rằng cô không được ai tặng hoa cả. Việc làm của em là sai nhưng mục đích mà em hướng đến lại đẹp vô cùng. Thương người cha nghèo, em phải vất vả làm việc thêm để có tiền mua quà giáng sinh cho cha… Biết bao nhiêu chi tiết, hành động của Zezé khiến tim ta thắt lại.
Quyển sách là tiếng nói, là nỗi lòng của một đứa trẻ mà theo tôi bất cứ ai khi đọc xong cũng nhận ra rằng tình yêu thương, sự quan tâm có vai trò lớn lao thế nào đối với trẻ để ta thấu hiểu nhiều hơn, yêu thương và nhẫn nại đối với con trẻ nhiều hơn nữa. Hãy nhớ rằng tâm hồn của trẻ chỉ là những chiếc lá mỏng manh, rất dễ bị tơi tả, rơi rụng bởi sự tác động của những cơn gió vô tình, bởi sự thơ ơ, nóng vội.
Truyện đưa ta đến với những trò quậy phá, những vụn vặt ngày thường của cậu bé nhưng không hề nhàm chán chút nào cả. Tôi rất hứng thú khi được đặt bước chân vào thế giới của cậu bé con ấy để hiểu hơn về trẻ, để có thể nuôi dạy con một cách tốt nhất. Tôi lắng nghe từng suy nghĩ, từng câu thoại của cậu bé và càng thấm thía hơn bao giờ hết: Trong trái tim đứa trẻ đôi khi có những con quỷ dữ, hãy đánh đuổi con quỷ ấy đi bằng sự thấu hiểu, bằng tình yêu, sự bao dung chứ không phải là dùng đòn roi. Đòn roi, bạo lực chưa bao giờ là cách giải quyết tốt nhất cho mọi vấn đề.
Cuốn sách không phải là dòng suối êm ả của ngôn từ, cũng chẳng quá bóng bẩy, óng ả câu chữ, nó vốn dĩ mang hơi thở của đời thường. Nhưng nó lại đặc biệt bởi diễn biến cốt truyện hấp dẫn, tác giả biết cách dẫn dắt để đưa ta lên đỉnh đồi của cao trào, có lúc đặt ta vào những cảm xúc dịu êm như dải lụa mềm mại. Nhà văn biết cách để bóp nghẹt tim ta, làm nước mắt ta tuôn trào.
Tác phẩm đã khiến tôi bật khóc đến tận hai lần và nhận ra được nhiều điều. Bất cứ người cha, người mẹ nào cũng nên đọc tác phẩm để có thể kiên trì, bao dung với trẻ hơn, để trẻ có thể hoàn thiện nhân cách mỗi ngày.